Trước đêm tân hôn của con gái, bố dượng bất ngờ gọi cô vào phòng Đêm ấy, ánh đèn trong ngôi nhà nhỏ nơi vùng ven thành phố hắt lên những vệt sáng ấm áp. Tầng trên, cô dâu đang chuẩn bị cho ngày trọng đại của đời mình. Tiếng váy cưới sột soạt chạm nhẹ vào sàn gỗ, mùi hoa nhài thơm phảng phất trong không khí khiến mọi thứ trở nên thiêng liêng đến lạ. An – cô gái 24 tuổi – đang đứng trước gương, thử chiếc lúp trắng lần cuối. Mái tóc búi gọn, đôi mắt nâu ánh lên sự hồi hộp lẫn hạnh phúc. Sáng mai, cô sẽ trở thành vợ người ta. Từng chi tiết nhỏ trong ngày cưới đều do chính tay cô và mẹ chuẩn bị. Người mẹ tảo tần ấy đã nuôi cô khôn lớn suốt 20 năm kể từ ngày chồng qu-a đ-ời. Rồi một ngày, người đàn ông tên Hùng bước vào cuộc đời hai mẹ con, lặng lẽ mà kiên định. Hùng – bố dượng của An – không phải mẫu người nói nhiều. Ông lặng lẽ sửa mái nhà, chở An đi học, dắt xe cho cô những hôm trời mưa, và đặt vào bếp bát cháo nóng khi cô sốt. Nhưng chưa bao giờ ông nói yêu cô, chưa bao giờ gọi cô là “con”. Tối hôm đó, khi mọi người đã ngủ, Hùng gõ cửa phòng An. – “Con xuống phòng chú một lát được không? Có chuyện muốn nói.” An hơi bất ngờ. Từ khi về làm chồng của mẹ cô, ông Hùng chưa từng gọi cô xuống phòng riêng bao giờ. Cô bước chầm chậm xuống tầng, tim đ-ập lạ lùng. Phòng ông thơm mùi gỗ và trà sen. Ông ngồi ở bàn, trước mặt là một hộp gỗ cũ kỹ. Khi An bước vào, ông nhìn cô bằng ánh mắt trầm mặc, rồi….. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Trước đêm tân hôn của con gái, bố dượng bất ngờ gọi cô vào phòng

Đêm ấy, ánh đèn trong ngôi nhà nhỏ nơi vùng ven thành phố hắt lên những vệt sáng ấm áp. Tầng trên, cô dâu đang chuẩn bị cho ngày trọng đại của đời mình. Tiếng váy cưới sột soạt chạm nhẹ vào sàn gỗ, mùi hoa nhài thơm phảng phất trong không khí khiến mọi thứ trở nên thiêng liêng đến lạ.

An – cô gái 24 tuổi – đang đứng trước gương, thử chiếc lúp trắng lần cuối. Mái tóc búi gọn, đôi mắt nâu ánh lên sự hồi hộp lẫn hạnh phúc. Sáng mai, cô sẽ trở thành vợ người ta. Từng chi tiết nhỏ trong ngày cưới đều do chính tay cô và mẹ chuẩn bị. Người mẹ tảo tần ấy đã nuôi cô khôn lớn suốt 20 năm kể từ ngày chồng qua đời. Rồi một ngày, người đàn ông tên Hùng bước vào cuộc đời hai mẹ con, lặng lẽ mà kiên định.

Hùng – bố dượng của An – không phải mẫu người nói nhiều. Ông lặng lẽ sửa mái nhà, chở An đi học, dắt xe cho cô những hôm trời mưa, và đặt vào bếp bát cháo nóng khi cô sốt. Nhưng chưa bao giờ ông nói yêu cô, chưa bao giờ gọi cô là “con”.

Tối hôm đó, khi mọi người đã ngủ, Hùng gõ cửa phòng An.

– “Con xuống phòng chú một lát được không? Có chuyện muốn nói.”

An hơi bất ngờ. Từ khi về làm chồng của mẹ cô, ông Hùng chưa từng gọi cô xuống phòng riêng bao giờ. Cô bước chầm chậm xuống tầng, tim đập lạ lùng.

Phòng ông thơm mùi gỗ và trà sen. Ông ngồi ở bàn, trước mặt là một hộp gỗ cũ kỹ. Khi An bước vào, ông nhìn cô bằng ánh mắt trầm mặc, rồi mở nắp hộp. Bên trong là một xấp thư tay đã úa màu, và một cuốn sổ nhỏ cột bằng dây ruy băng đỏ.

– “Con gái à…”

An khựng lại. Ba từ đó vang lên chậm rãi như một tiếng thở dài đi lạc giữa ngực.

– “Chú biết, chú chưa từng gọi con là ‘con gái’. Vì chú sợ con không chấp nhận. Nhưng suốt 14 năm qua, từ khi con mới là đứa bé ôm mẹ khóc nức nở trong bệnh viện, chú đã luôn coi con là máu thịt.”

An cứng người. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt ông.

Ông đưa cuốn sổ và những lá thư cho cô, nhẹ nhàng:

– “Đây là nhật ký của bố ruột con. Những năm cuối đời, anh ấy viết lại hết những gì muốn nói với con, để nếu một ngày nào đó mẹ con gặp được người mới, người đó phải thay anh ấy yêu con như ruột thịt. Anh ấy là bạn thân nhất của chú. Anh nhờ chú – nếu một ngày anh đi trước – hãy bảo vệ hai mẹ con. Chú đã giấu những điều này rất lâu. Nhưng mai con đi lấy chồng rồi… chú sợ không kịp nữa.”

An run rẩy mở cuốn sổ. Trang đầu tiên là nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, dưới cùng có dòng ký tên: “Bố – người luôn dõi theo con”.

Cô bật khóc.

Từng trang giấy là từng ngày cha cô chống chọi bệnh ung thư, viết cho cô những lời dặn dò khi lớn lên, những điều ngốc nghếch ông muốn làm nếu còn sống, và cả đoạn ông gửi gắm người bạn thân là Hùng – người đàn ông trầm mặc ấy – thay mình yêu thương hai mẹ con.

An ôm cuốn sổ vào ngực, nước mắt rơi không ngừng. Ông Hùng đứng dậy, đặt tay lên vai cô.

– “Con gái à… ngày mai, con sẽ có một gia đình mới. Nhưng nếu một ngày nào đó con thấy mỏi mệt, nhà này vẫn luôn sáng đèn chờ con về.”

Cô không nói gì. Chỉ cúi đầu, nghẹn ngào, rồi ôm chầm lấy ông.

Ngoài trời, cơn mưa đêm bất chợt rơi. Nhưng trong ngôi nhà ấy, ánh sáng từ trái tim một người cha – không máu mủ nhưng đầy yêu thương – vẫn cháy lên âm thầm và mãnh liệt.

Sáng hôm sau, người ta thấy cô dâu vừa bước lên xe hoa vừa đỏ hoe mắt. Ai cũng nghĩ là vì xúc động. Nhưng không ai biết, điều khiến cô khóc nức nở lại chỉ là ba từ bình dị vang lên trong đêm trước tân hôn: “Con gái à…”

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *